Nhận thức của chúng ta có thể tác động đến cơ thể. Khi chúng ta thật sự hạnh phúc, hay hưng phấn, chúng ta có thể làm việc hăng say, quên cả mệt nhọc…
Không chỉ thế, nhận thức còn tác động đến tất cả mọi năng lực của tôi: thái độ của tôi, tình cảm hay cảm xúc của tôi, các kí ức và tiềm thức của tôi.
Khi nhận thức của chúng ta đóng vai trò quyết định đối với cuộc đời của mỗi người thì sự thức tỉnh này mang đến niềm vui vỡ òa. Vì mình có thể nhận thức về bình an và trải nghiệm bình an chứ không chỉ trông chờ mọi việc bên ngoài tốt đẹp rồi mới có thể bình an được.
Chúng ta kiếm tìm bình an ở khắp nơi mà chẳng hề tìm thấy. Giờ thì cứ khi nào có chuyện gì đó xảy ra bên ngoài, chúng ta chỉ cần tự nhắc mình “Tôi là một tâm hồn bình an”.
Giáo viên dạy thiền của tôi từng có lần nói rằng bà tự nhắc mình ‘tôi bình an’ ít nhất 100 lần một ngày. Còn em nhớ được bao nhiêu lần? Hãy cứ không ngừng tự nhắc mình “tôi bình an”. Khi đó, bạn có thể quay trở lại với bình an nội tâm. Đó cũng chính là công cụ để bạn có thể sống sót và vươn lên mạnh mẽ – đặc biệt trong những biến động ngày nay.
“Tôi bình an”
Khi hoàn toàn bình an, tôi sẽ đi đứng, nói năng, ăn uống, giao tiếp như thế nào? Chỉ cần nhớ ra “tôi bình an” thì tôi sẽ thay đổi cả cung cách của mình.
Chúng ta sẵn lòng dành thời gian xem một bộ phim để mong mình bình an hơn, vui vẻ hơn. Đôi khi chúng ta xem phim xong lại buồn hơn, đôi khi hết buồn thật, nhưng rồi gặp tình huống, chúng ta lại tiếp tục cảm thấy lo lắng, sợ hãi, bất an.
Nếu chúng ta thực tập giữ nhận thức về bản chất đích thực của mình, vốn bình an, hạnh phúc thì không điều gì có thể đánh cắp hạnh phúc của ta. Khi đau đầu, chúng ta tìm mọi cách để hết đau, hết đau rồi, ta chẳng hề tìm cách để… đau lại. Như vậy, khỏ mạnh là trạng thái bình thường của cơ thể. Nước vốn ở thể lỏng, có thể đông thành đá, có thể bốc thành hơi. Nhưng rồi nước đá cũng tan trở lại thành chất lỏng, hơi nước thành mây, rồi tuôn mưa, trở lại với chất lỏng. Tương tự, khi bình an, chúng ta không muốn mất bình an ấy, còn khi bất an, chúng ta luôn muốn bình an trở lại. Vì vậy, bình an chính là bản chất tự nhiên, vốn có của con người.
“Bình an chính là bản chất tự nhiên, vốn có của con người. “
Nếu tôi cũng tin cậy mỗi người vốn bình an, tử tế và cư xử với họ theo cách như vậy, mối quan hệ của tôi với mọi người sẽ khác. Tôi sẽ khoan dung hơn, ngay từ trong suy nghĩ, ánh nhìn của mình. Nhờ vậy mà tôi có thể hài hòa với người khác và trở lại bản tính tốt đẹp. Con người có thể giận dữ, lo lắng, tự ti… như nước thay đổi từ thể lỏng sang thể rắn và thể khí. Nhưng bản chất nước ở thể lỏng, tương tự, con người sẽ trở lại bình an, thiện lành. Thông thường, chúng ta giận ai đó, tuy không nói ra, nhưng chúng ta vẫn có suy nghĩ và cảm xúc đầy trách móc. Suy nghĩ ấy sẽ bộc lộ qua ánh mắt, gương mặt khiến người khác vẫn khó chịu với ta. Khoan dung và kiên nhẫn để tin cậy tha nhân là chìa khóa để có mối quan hệ tốt đẹp với những người xung quanh mình.
Những tình huống tôi gặp hàng ngày sẽ là cơ hội để tôi thực tập trạng thái ý thức: “tôi bình an”, “Tôi là tâm hồn vốn thiện lành”. Mọi chuyện xảy ra, nhanh nhất có thể, tôi cần “đặt dấu chấm hết”, nghĩa là không nghĩ ngợi quá lâu, lãng phí thời gian, năng lượng và sức mạnh nội tâm của mình, không hỏi: “tại sao người này lại làm như vậy”, “điều gì sẽ xảy ra tiếp theo”… Khi tôi vững vàng trong nhận thức “tôi bình an, mạnh mẽ” thì tôi có thể vững vàng trong mọi biến cố.
“Tôi là tâm hồn vốn thiện lành.”
Nhiều nơi trên thế giới vẫn còn bị phong tỏa, bạo động, thiếu thốn nước uống và lương thực. Vậy thì tôi cần gia tăng thực tập để có nhận thức vững vàng về nội lực của mình. Nhớ ra tôi bình an, thì tôi trải nghiệm mọi điều an hòa, dễ dàng. Quên mất điều này, tôi đánh mất trạng thái của mình. Game càng khó càng hấp dẫn. Nếu như tôi thấy mình dễ quên bản chất vốn có, dễ mất trạng thái thì tôi càng thực tập để chiến thắng trong trò chơi nhớ và quên này! Cũng thú vị đấy chứ!
Bình An