
PV: Năm 2000, Trung tâm nghiên cứu – giáo dục Giá trị sống mở cửa khá lặng lẽ tại TP.HCM, không quảng cáo rầm rộ như các trung tâm kỹ năng sống thời đó. Cơ duyên nào đưa chị đến trung tâm rồi “dính” luôn tới giờ?
Giảng viên Phạm Thị Sen: Năm 2002, tôi làm việc tại một cửa hàng bán đồ trang sức của Nhật. Một người Mỹ tự giới thiệu là bác sĩ thường đến cửa hàng và nán lại rất lâu.
Vì muốn trau dồi tiếng Anh, tôi thường xuyên đến gặp cô ấy. Tôi phát hiện ra cô ấy là nhà tâm lý học. Nơi cô ở có một nhóm học trò người Việt Nam. Sau hai tuần, cô người Mỹ ấy về nước.
Trong số học trò của cô, có một chị phiên dịch. Chị ấy mời tôi tham gia một buổi đi phát thuốc miễn phí cùng với nhóm bác sĩ ở Viện Y học dân tộc. Sáng đó, tôi thức dậy trễ, họ đã ra khỏi thành phố.
Tôi gọi điện, chị ấy bảo tôi đến một ngôi nhà trên đường Phó Đức Chính chờ. Khi tôi đến nơi, thấy tấm bảng “Trung tâm nghiên cứu – giáo dục Giá trị sống”, một người nước ngoài ra mở cửa, nói tiếng Anh rất dễ nghe.
Cô ấy mời tôi vào và giới thiệu những chương trình cô đang làm thiện nguyện ở Việt Nam. Tôi hơi chựng lại, chưa kịp “tẩu thoát”, thì cô ấy đưa tôi một cuốn sách, bảo tôi ngồi đọc và chờ cô vì cô đang bận dạy ở trên lầu.
Sau khi dạy xong, cô trò chuyện thân thiện với tôi về trung tâm. Tôi hỏi, cô có phải là nhà tư vấn tâm lý không. Cô bảo: “Tôi chỉ dạy học thôi”. Cô giới thiệu về những gì cô đang làm ở Việt Nam qua chương trình “Vì một thế giới tốt đẹp hơn”, và đồng ý cho tôi được tham gia cùng. Cô ấy là Trish Summerfield, đến từ New Zealand, người sáng lập và điều hành trung tâm.