Inner Space – Ngôi trường của cuộc đời

“Tất bật hơn thua rồi cũng bỏ

Thong dong tự tại vậy mà vui”

Cách đây 3 năm khi đọc hai câu thơ này tôi cảm thấy đây là điều không thể có với mình, bởi “thong dong tự tại” chỉ dành cho các bậc thiền sư, tu hành, vì tôi nghĩ họ mới là những người có khả năng sống chậm giữa cái xã hội mà quá nhiều những thách thức và vội vã. Do vậy tôi chỉ đọc và thầm ngưỡng mộ những ai có được cuộc sống bình yên, thư thái.

Ngày qua ngày tôi lao vào cuộc sống với muôn vàng kiểu bận rộn, có những lúc tưởng chừng như nghẹt thở. Những màu sắc tôi chọn thường có gam màu đen hoặc sẫm màu, có lẽ vì cuộc sống chẳng có gì thực sự vui nên từ trong tâm thức tôi hay chọn những gì đồng cảm với mình.

Trong tôi có một nỗi sợ khi chiều về, không hiểu sao tôi cứ cảm thấy mình cô độc, nhớ điều gì đó không rõ nét mỗi khi bóng chiều đổ xuống, cảm giác ấy thường kéo dài đến tận đêm khuya. Một cảm giác rất lạ, buồn, cảm thấy cô độc nhưng lại thích ở một mình, rồi những ngày tháng thường xuyên bị mất ngủ, mệt mỏi ấy để lại cho cơ thể tôi những căn bệnh về gan, thận, xương khớp, … Cuộc sống cứ như một vở kịch với đầy những tình huống bất ngờ và gây cấn, tôi tưởng chừng muốn ngã quỵ.

Một ngày nọ, có lẽ là cơ duyên tôi được biết đến Trung tâm Inner Space, nơi mà những ngày tháng sau đó đã làm thay đổi cuộc đời tôi hoàn toàn. Ngay khi bước vào cánh cổng tôi đã có một cảm giác rất đặc biệt, và miệng tôi thốt lên “ôi, sao giữa thành phố ngột ngạt, tất bật lại có một nơi yên bình đến lạ”.

Kể từ đó tôi xem đây là ngôi trường thực sự của cuộc đời mình. Những khoá học nơi đây không những không thu phí mà còn mang đến cho tôi những giải pháp đích thực đơn giản mà hữu ích cho những tình huống trong cuộc sống. Tôi được dạy cách để trân trọng, yêu thương chính mình, những điều tôi tưởng chừng rất đơn giản nhưng tôi đã không thể làm đúng nên kết quả tôi đã từng sống trong những tổn thương.

Phải có yêu thương, tôn trọng chính mình thì mới có thể làm điều này với người khác, tôi vỡ lẽ ra mình đã yêu sai cách, mình đã kỳ vọng người khác phải yêu mình nên tôi đã chìm sâu vào những nỗi đau, bất hạnh. Tại đây tôi được học cách để cho phép mình bình an, an lạc, giảm bớt suy nghĩ để sống chậm lại.

Tôi bắt đầu thực hành và ứng dụng vào cuộc sống, tôi học cách cân bằng giữa công việc và cuộc sống, cách để chăm sóc cả THÂN & TÂM, trạng thái cân bằng giúp tôi vẫn hoàn thành công việc mà không đầu tắt mặt tối, vẫn đi hát để phục vụ cho người nghèo, vẫn tương giao mà không gặp trở ngại hay tổn thương, vẫn ổn định từ bên trong tâm hồn khi cuộc sống nhiều biến động.

lệ hồng biểu diễn trên sân khấu

Tôi luôn tràn đầy năng lượng vui tươi và trao tặng mọi người nụ cười đầy hạnh phúc. Và tôi đã đạt được trạng thái trong hai câu thơ “Tất bật hơn thua rồi cũng bỏ, Thong dong tự tại vậy mà vui” chứ không còn thầm ngưỡng mộ và nghĩ điều đó là xa vời, là không thể.

Không phải đi chậm, nói chậm, ăn chậm mới là thong dong, là an nhiên tự tại mà chính là chúng ta biết cách thay đổi nhận thức của mình trong từng suy nghĩ, lời nói và hành động. Tôi luôn làm mọi việc trong nhận thức tôi là bình an, là hạnh phúc, là yêu thương chứ không phải tôi cần ai đó cho tôi điều này.

Có nói bao nhiêu lời cảm ơn cũng không đủ để đền đáp công sức của các tình nguyện viên của Trung tâm Inner Space, những con người luôn thầm lặng mang đến cho tôi những kiến thức bổ ích, thiết thực, những phương pháp giản đơn và dễ áp dụng đã làm cuộc đời tôi thực sự được an lạc.

Họ là những con người đầy nhân từ và lòng trắc ẩn, luôn mong ước mang đến cho xã hội những điều tốt đẹp nhất. Tôi thấy mình thật may mắn biết bao!

– Bài viết của học viên Nguyễn Thị lệ Hồng. –

0 0 votes
Đánh giá bài viết
Đăng ký nhận thông báo
Khi có
guest

0 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Hoạt Động Trải Nghiệm Inner Me - Tôi Thật SựXem ngay
+