Ở tuổi 30, tôi thoát khỏi bế tắc mà mình từng gặp phải ngay từ khi là học sinh cấp 2, cấp 3. Lúc đó, tôi hay mặc cảm, tự ti rằng mình không bằng người khác.
Bế tắc trong cuộc sống từ thời niên thiếu
Khi tôi còn là học sinh cấp 2, cấp 3 tôi hay bế tắc, mặc cảm, tự ti rằng mình không bằng người khác. Tôi luôn tự hỏi “Tại sao mình sinh ra trong gia đình này mà không phải là gia đình khác?” Tôi sinh ra trong 1 gia đình nghèo, gia đình nhiều “xáo trộn”. Cha mẹ tôi phải mượn tiền “nóng” quanh năm để trang trải cuộc sống và cho anh em chúng tôi được đi học.
Tôi bế tắc đến mức không biết mình có đủ tiền để đi học hay không. Tôi bế tắc rằng không biết ngày mai gia đình tôi có bình an hay không. Tôi bế tắc vì không biết tương lai mình như thế nào … Cứ thế, cảm giác bế tắc, lo sợ, tự ti, ganh tị, buồn chán ấy theo tôi một cách thầm lặng dù bên ngoài tôi hoạt bát và khá nghịch ngợm!
