
Lúc đó, tôi mới thất tình, với người mà tôi cứ mơ ước sẽ lấy làm chồng. Ngỡ rằng chẳng thể tìm nổi cách vượt qua nỗi buồn thất tình ấy. Từ khi còn nhỏ đến lớn, tôi lúc nào cũng mong mỏi tìm được một người chồng mà tôi sẽ yêu thương hết mực, và anh ấy cũng yêu thương tôi. Chúng tôi quen nhau qua công việc, và rất hợp nhau ở mọi thứ. Anh rất chăm sóc, chu đáo và cẩn trọng, luôn dạy tôi từng chút một, từ cách lên kế hoạch công việc, cho đến những thứ nhỏ nhặt hàng ngày.
Tôi từ một cô bé chả biết yêu là gì, vô tình bị thần Cupid bắn trúng tim. Và chúng tôi yêu nhau lúc nào không hay. Nhưng có ai ngờ, một ngày kia, anh buông một câu đơn giản: Chia tay vì chúng ta không hợp…
Cố níu kéo không ích gì. Tôi bị sốc, choáng váng! Có ai ngờ đâu một ngày tôi bị thất tình… Sau chia tay, tôi cảm tưởng mình như trên trời rơi xuống mặt đất. Ngã quỵ. Tôi ngửa mặt lên trời nói với bố tôi ở trên đó: “Bố ơi, con tưởng con được gặp người yêu thương con như bố rồi, nhưng không phải, đó chỉ là mơ thôi!”