
Loay hoay tìm cách giảm tự ti vì một lời phê bình
Tôi cảm thấy hoang mang và chán nản, tự ti về bản thân. Tôi cảm thấy suy sụp và tan vỡ. Tôi tự trách móc và phán xét bản thân mình. Nhiệt tình hăng hái của tôi vơi dần, tôi thu mình lại và cũng chẳng thiết tha gì với những mối quan hệ khác. Tôi cảm thấy hoài nghi về chính mình, dần dà tôi cảm thấy khó khăn và tự ti khi thể hiện bản thân mình. Lúc nào trong đầu tôi cũng miên man với câu hỏi: “Tôi đã làm sai điều gì? Liệu có phải tôi đã sống quá tệ để người khác nói với tôi như vậy?”
Trong thân tâm tôi hiểu rằng, mọi điều đều có lý do của nó, không có lửa thì sẽ chẳng có khói. Nhưng thật lòng tôi chẳng rõ tôi đã sai ở đâu. Một khoảnh khắc tôi chất vấn mình, nếu như tôi thật sự là người đòi hỏi thì sao? Chấp nhận sự thật này khiến tôi đau lắm. Tôi bị đau bởi tôi chạm phải những chiếc khung sắt do tôi tạo ra. Chẳng thể nào tìm ra cách chữa lành và cách giảm tự ti trong tôi!